[ New messages · Members · Forum rules · Search · RSS ]
  • Page 1 of 1
  • 1
Trang Cao Đài » Tài liệu song ngữ » BÍ PHÁP - Các Bài Giảng Đạo » LẼ HẰNG SỐNG TRONG CÕI ĐỌA
LẼ HẰNG SỐNG TRONG CÕI ĐỌA
admin Monday, 01-04-2024, 4:13 PM | Message # 1
Lieutenant general
Nhóm: Administrators
Bài viết: 756
Danh tiếng: 0
LẼ HẰNG SỐNG TRONG CÕI ĐỌA
Qua nhắc lại trong kỳ trước đã nói với mấy em về một phần đầu của cảnh thăng trong chơn thần một người bạn đạo vừa đoạt pháp đặng trong kiếp sanh của mình.
Bí pháp mà Ngài đã áp dụng là quên mình vì sanh chúng làm phận sự đem lý Đạo cao siêu vào con đường Thiêng Liêng Hằng Sống, đem ánh sáng đó đặt để vào trong tâm não của con cái Đức Chí Tôn. Người đã gieo được nhân lành thì buổi chết gặt hái được kết quả lành là Thăng.

Bây giờ Qua nói về cảnh đọa đã có thăng thì phải có đoạ, có sáng thì có tối, có sống thì có chết, lẽ sống ấy là hai mặt âm dương trong sự vận hành của Trời Đất. Phần nầy kinh điển giáo điều của các tôn giáo diễn giải dưới nhiều hình thức khác nhau nhiều lắm, ở đây Qua cũng không cần phải nhắc lại, mấy em chỉ cần tìm tòi trong các kho tàng kinh điển của tất cả các tôn giáo đều có những yếu lý giải thích rõ ràng Qua chỉ nói về chỗ tại sao phải đọa và đọa như thế nào?

Khi chơn thần một con người thoát xác thì nó có khả năng nhớ lại tất cả những gì nó đã làm khi còn ở trong thân xác hữu hoại kia. Ngươn pháp Đức Chí Tôn tạo lập ra càn khôn vũ-trụ tạo ra vạn vật tạo ra con người nầy, Ngài buôïc nó phải nhớ lại, nhớ lại dưới hình thức gọi là ký ức cho hiện ra trong chơn thần những hình ảnh của nó đã thi thố trong một kiếp sanh, giống như một cuồn phim chiếu bóng quay trở lại cả cuộc đời mình chính nó là người xem mà người xem ấy không phải là một khách bàng quang không có dính líu gì với những hoạt cảnh diễn ra trong phim. Không phải như vậy. Ký ức của chơn thần khi hiện ra những hình ảnh thì nó còn hiện luôn cả âm thanh, luôn cả những cảm xúc nữa.

Lấy một ví dụ như thế này, nếu trong kiếp sanh của chúng ta có một lần nào đó cầm con dao đâm chết một người, chúng ta đã phạm tội giết người. Dầu cái giết ấy có lý do gì gì đi chăng nữa, sau khi thoát xác chơn thần của chúng ta sẽ phải sống lại một khoảng thời gian mà trong đó hình ảnh cầm con dao đâm chết một con người sẽ diễn lại trước mắt và mình nhớ lại hình ảnh đó rõ ràng lắm, nó lặp đi lặp lại nhiều lần và dù cho chúng ta muốn quên đi để được yên ổn trong tâm hồn mình lúc đó cũng không thể quên đặng. Khi mà chúng ta cầm dao giết một con người thì kẻ bị giết đó đau đớn lắm, sự đau khổ của họ đến tột đỉnh, chúng ta thử tưởng tượng mình làm đứt tay chảy máu một vết thương nhỏ thôi trên thân người của mình mà còn đau đớn biết chừng nào, thì bây giờ đây họ phải chịu chết không toàn thây dưới cái lưỡi dao sát nhân của chúng ta. Sự đau đớn đó khi hình ảnh chơn thần mình ghi lại trong ký ức nó ghi luôn cả cảm xúc đó thành thử trong cõi hư linh kia con đường đọa của các đẳng chơn hồn khi hồi tưởng lại xét mình sống với những hành vi tạo ác của mình thì bao nhiêu đau đớn của những kẻ hứng chịu cái ác của mình giờ đây nó gắn liền lại với chơn thần của mình. Sự đau đớn của kẻ bị mình giết đó giờ đây trở thành sự đau đớn của chính mình , mình sống trong sự đau đớn đó mà không có cách gì thoát ra được.

Hỏi vậy hình phạt của Thiêng Liêng định cho chơn thần của một người phải chịu trong cảnh đọa kéo dài bao lâu thì không ai nói được. Cho đến khi nào mà chơn thần của chúng ta thức tỉnh biết tội lỗi của mình thì tự nhiên có được sự khôn ngoan sáng suốt để tự mình có ý thức là sẽ luân hồi chuyển kiếp trở lại để trả cái quả ấy, trả cho xứng đáng với những gì mình tạo khổ cho người và cho vạn vật. Mình sẽ trở lại mang lấy một xác phàm và sẽ sống một cuộc đời gánh chịu nhiều đau khổ, bất hạnh.

Lẽ công bằng của Tạo-Hóa là như thế đó.
Vì lẽ ấy mà Đức Chí Tôn khi lập Đạo Ngài buộc chúng ta phải cố gắng trai giới để tránh nghiệp sát sanh trong chơn thần của mình. Khốn nỗi trong sự sinh hoạt của thi hài nầy chúng ta phải ăn mới sống đặng, tức nhiên phải biết cướp mạng sống của các loài sinh vật khác để làm sự sống của mình, vòng lẩn quẩn luân hồi kia khó thoát ra cho khỏi đặng. Khi mình giết một con vật để lấy thịt ăn thì sự oán hận của nó đối với mình phải có chứ, sự đau đớn khi bị mình giết nó phải có chớ. Tất cả những hình ảnh ấy, hình ảnh, âm thanh, cảm giác, cái cảm giác đau đớn của con vật bị mình giết nó vẫn còn trong ký ức của chơn thần mình.

Mấy em nghe người ta nói rằng trong cõi giới vô hình mình xem lại quá khứ của cuộc đời mình như đi xem phim. Quả nhiên như vậy nhưng mà cái phim nầy nó ghi luôn cả cảm giác, lẫn âm thanh và nó truyền vào trong chơn thần của mình chứ không phải mình là người khách quan ở bên ngoài coi như là xem phim xi-nê tài tử họ đóng những cảnh giả trên phim trường. Coi rồi mình cười, không phải vậy mà mình trở thành là những diễn viên trong tấn tuồng đó, tấn tuồng một con heo khi mình đâm nó chết để lấy thịt ăn, nó giãy giụa, đau đớn bao nhiêu khi nó hiện ra mình có cảm giác y như con heo đó đang bị đau đớn vậy. Cái hình phạt trong cõi đọa nầy là lẽ Hằng Sống bởi vì ký ức ấy một năm sau ngày thoát xác nó cũng hiện ra y như vậy và một trăm năm nữa chơn thần mình nhớ lại nó cũng hiện ra y như vậy.

Sự sống đó không thay đổi chỉ khi nào chúng ta giác ngộ được chơn linh của chúng ta ngự trị nơi chơn thần hiểu được tội kiếp của mình giờ đây phải luân hồi để trả quả chừng đó tấn tuồng hành phạt kia mới chấm dứt và chúng ta trở lại mang một hình xác mới để chịu một kiếp người trong đó sẽ có nhiều bất hạnh để đền bù lại những sự đau khổ mà chúng ta đã nhìn thấy trong chơn thần của mình trong cõi Âm quang đó.

Qua nói thiệt với mấy em, giảng về cảnh thăng Qua thấy nó hân hoan mà giảng về cảnh đọa Qua thấy đau khổ lắm tinh thần của mình chỉ nghĩ tới đó cũng đã đau khổ rồi.

Qua cầu mong ở mấy em sau khi hiểu đặng lý sâu của Đạo với lẽ hằng sống mà cũng là lẽ công bằng của Đức Chí Tôn thì phải cố gắng thực hành đạo lý là làm điều thiện, điều lành làm suốt cả kiếp sanh của mình làm ở mức độ thật là cao diệu chớ không phải ở hình tướng thể pháp bên ngoài. Nó đòi hỏi mấy em phải sống với tâm linh chí Thánh thì đến ngày rời khỏi thân xác nầy mấy em mới nhập vào cõi Hằng Sống đặng.
 
admin Monday, 01-04-2024, 4:13 PM | Message # 2
Lieutenant general
Nhóm: Administrators
Bài viết: 756
Danh tiếng: 0
The Principle of Eternal Life in the Realm of Descent

In the previous session, I mentioned to you the first part of the scene of ascension in the true spirit of a fellow practitioner who had just attained the Dharma in his life.

The secret method that he applied was to forget himself for the sake of sentient beings and to fulfill his duty of bringing the high and profound principles of the Dao to the Sacred Realm of Eternal Life, placing that light in the hearts and minds of Đức Chí Tôn's children. He who has sown good causes will reap good results at death, which is Ascension.

Now I will talk about the realm of descent. Since there is ascension, there must be descent. Since there is light, there must be darkness. Since there is life, there must be death. This principle of life is the two aspects of yin and yang in the operation of Heaven and Earth. This part is explained in many different ways in the scriptures and doctrines of various religions. I do not need to repeat them here. You can simply search the scriptures of all religions and you will find clear explanations of these principles. I will only talk about why and how one descends.

When the true spirit of a human being leaves the body, it has the ability to remember everything it did while it was still in the mortal body. The method by which Đức Chí Tôn created the universe, all things, and human beings forces them to remember. This remembering takes the form of memories that appear in the true spirit of the images of what it did in a lifetime, like a movie reel that plays back the whole life of the person watching it. However, the person watching it is not a bystander who has nothing to do with the scenes in the movie. It is not like that. When the memories of the true spirit appear, they also bring with them the sounds and emotions.

For example, if in our lifetime we once stabbed someone to death, we have committed the crime of murder. No matter what the reason for the killing, after leaving the body, our true spirit will have to relive a period of time in which the image of stabbing someone to death will be played back before our eyes and we will remember it clearly. It will repeat itself many times, and even if we want to forget it in order to be at peace in our hearts, we will not be able to. When we stab someone to death, the victim suffers greatly. Their suffering is excruciating. Let's imagine that we cut our own hand and it bleeds a small wound. It hurts so much. Now, they have to die a horrible death at the hands of our murderous knife. That pain, when recorded in the memory of our true spirit, also records the emotion. So in the spiritual realm, the path of descent for the true spirits is that when they recall their lives and the evil deeds they have done, all the pain of those who have suffered from their evil deeds now becomes attached to their true spirit. The pain of the person they killed now becomes their own pain. They live in that pain and there is no way to escape it.

As for how long the punishment of the Divine is for a true spirit in the realm of descent, no one can say. It is not until our true spirit awakens to its sinfulness that it naturally gains the wisdom and clarity to consciously decide to reincarnate in order to repay that karmic debt, to pay for the suffering it has caused to others and to all things. It will return to take on a mortal body and live a life of suffering and misfortune.

Such is the justice of the Creator.

That is why when Đức Chí Tôn established the Dao, he required us to strive to keep the precepts in order to avoid the karma of killing in our true spirits. Unfortunately, in the life of this body, we have to eat to live, which means we have to take the lives of other living beings to sustain our own. It is difficult to escape from this cycle of reincarnation. When we kill an animal to eat its meat, it must resent us, and it must suffer when we kill it. All of these images, sounds, and feelings, the feeling of pain of the animal we killed, are still in the memory of our true spirit.

You have heard people say that in the invisible realm, we can review our past lives like watching a movie. This is true, but this movie also records the feelings and sounds, and it is transmitted into our true spirit. We are not objective viewers on the outside watching a fictional movie. Instead, we become the actors in that play. The play of a pig being stabbed to death for its meat to be eaten, its struggle and pain are all recreated when it appears in your memory. You feel it just as the pig felt the pain. This punishment in the realm of descent is part of the principle of Eternal Life because that memory will appear just as vividly a year after leaving the body as it does one hundred years later.

That life does not change until we achieve enlightenment. Our true spirit, which governs our true self, understands its sins and that it must now reincarnate to repay the karmic debt. Only then will that play of punishment end. We will return to wear a new body and endure a human life filled with misfortune to compensate for the suffering we witnessed in our true spirit in that realm of Negative Light.

I will tell you honestly, when I talk about the realm of ascent, I feel joy. But when I talk about the realm of descent, I feel immense suffering. Even just thinking about it brings me pain.

I pray that after understanding the profound principles of the Dao, the principle of Eternal Life, which is also the principle of justice of Đức Chí Tôn, you will strive to practice the teachings. Do good deeds, do good throughout your life, and do them to the highest degree, not just in outward forms and rituals. It requires you to live with the spiritual heart of a Saint. Then, when the day comes to leave this body, you will be able to enter the Realm of Eternal Life.
 
Trang Cao Đài » Tài liệu song ngữ » BÍ PHÁP - Các Bài Giảng Đạo » LẼ HẰNG SỐNG TRONG CÕI ĐỌA
  • Page 1 of 1
  • 1
Search: